--- Cô Gái Miền Đồng Cỏ ---

Làn môi nhạt, da xanh, vành mắt trắng
Ngón tay thon, tóc rối, đắng miệng cười
Dáng chao nghiêng, lặng lẽ, giữa bao người
Họ vẫn bảo: "Sống là điều kì diệu."

Nếu năm tháng cứ trôi qua đơn điệu
Ngắn hay dài có ý nghĩa gì đâu?
Tôi không mong mình sẽ sống thật lâu
Nếu được sống không còn là hạnh phúc.

Ba dạy con: "Đừng bao giờ khuất phục
Nhìn xuống đi, con hạnh phúc biết bao."
Gượng cầm hơi, giữ nhịp thở thều thào
Liệu có tốt hơn buông tay giải thoát?

Mẹ bảo con: "Đời do mình định đoạt."
Bản thân con - Con nói, nó cãi lời
Con không mong những mộng ước cao vời
Điều giản dị, con cầu còn không được.

Không ăn uống, mặc cho mình suy nhược
Nỗi niềm riêng, con giữ lại cho mình
Đừng trách con: "Sao cứ nghĩ linh tinh."
Máu vơi cạn, chắc rằng con sẽ ổn.

Con đã làm ngàn vạn người nguy khốn
Kiếp này con đã trả đủ hay chưa?
Còn phải qua bao cực khổ mới vừa?
Loay hoay mãi không tìm ra lời đáp.

Sống tăm tối giữa dòng đời hỗn tạp
Không trông chờ một thứ - gọi "Tình yêu"
Hi vọng bao nhiêu, tuyệt vọng bấy nhiêu
Kẻ khất thực chỉ mong ngày no ấm.

Tồn tại hoặc sống, tôi không rõ lắm
Kẻ điên tình vật vã ở thế gian
Có thể vì yêu đổi bất hạnh muôn vàn
Tôi có thể mang tình yêu đổi lấy?

Môi đỏ, mắt ngời, tay mềm, hết thảy!
Hơi thở đầy, cười nhẹ, bước thong dong
Sống là kì diệu, tồn tại thì không
Này tôi hỡi, bao giờ thôi tồn tại?


0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cảm ơn những nhận xét của bạn, chúc bạn một ngày thành công!

 
Top